"Cảm giác thoải mái khi ở nhà chăm sóc con"
Khi cưới anh Tâm, chị Phương ở Quận 7, TP HCM có công việc ổn định và lương cao với vị trí kế toán. Anh Tâm là luật sư và mong muốn chị nghỉ việc ở nhà chăm sóc gia đình. Mặc dù chị không đồng ý, nhưng sau khi sinh bé Tít, chị buộc phải nghỉ việc do anh Tâm gây áp lực. Cuộc sống gia đình không suôn sẻ, anh thường xuyên mắng mỏ chị, khiến chị tự vấn về giá trị bản thân và cảm nhận của anh về mình, mặc dù chị hiểu anh rất vất vả trong công việc để nuôi gia đình.
Chị cảm thấy tủi thân và cay đắng khi nghe lời anh nghỉ việc để ở nhà chăm con. Từ khi ở nhà, chị không có thu nhập, mọi chi tiêu đều phụ thuộc vào anh. Ban đầu, anh vui vẻ đưa tiền, nhưng sau đó càng ngày càng ít và chậm lại. Dù chị hiểu anh vất vả nhưng vẫn cảm thấy bất công khi anh không nhận ra áp lực tài chính mà chị phải gánh chịu. Giá cả tăng cao khiến chị phải tính toán từng đồng khi đi chợ, và mỗi hóa đơn lại làm chị thêm mệt mỏi.
Chị cảm thấy mệt mỏi khi phải suy nghĩ mỗi ngày "Tối nay ăn gì?" với yêu cầu hai món mặn và một món canh vừa chất lượng vừa rẻ. Nếu nấu món đơn giản, anh chê chị vụng về; còn nấu ngon thì không đủ tiền. Khi Tít 5 tuổi, chị muốn cho bé đi học ở cung Văn hóa nhưng ngại nói với chồng. Chị bảo con xin bố, nhưng sau vài lần, anh mắng chị "Xui con bòn rút tiền của chồng". Mâu thuẫn về tiền bạc ngày càng khiến chị chai sạn cảm xúc với anh. Chị không dám nói ra suy nghĩ của mình, chỉ tự an ủi "Để mai tính" khi không có thời gian và tiền để làm đẹp. Chị từng nghĩ tới việc xin chồng mua sắm cho bản thân nhưng biết chắc câu trả lời sẽ không ủng hộ, vì anh luôn nghĩ chị đã đủ sung sướng.
Chị thường lặng lẽ khóc trước sự chê bai của chồng, khi anh liên tục chỉ trích cách ăn mặc của chị và cười nhạo chị khi xem ti vi. Mỗi khi chị đề nghị xin tiền mua sắm, anh lại phản ứng gay gắt. Chị cảm thấy mình chỉ là gánh nặng trong mắt anh, và không thể hiểu được sự vất vả mà chị phải chịu đựng hàng ngày. Từ sáng sớm, chị phải chăm sóc con cái, làm việc nhà mà không được anh thông cảm.
Chị thầm nghĩ rằng những việc anh liệt kê là ít, nhưng thực tế lại tốn rất nhiều thời gian. Chị phải tự làm mọi thứ mà không có ai giúp. Anh đi làm về thì vứt giày dép lung tung, không bao giờ giúp chị dọn dẹp hay chăm sóc con cái. Trong mắt anh, chị luôn hạnh phúc và không cần giúp đỡ, trong khi anh thường so sánh chị với những người vợ khác mà anh ngưỡng mộ. Chị cảm thấy buồn bã khi nghĩ về hoàn cảnh của mình và bạn thân.
Chị có một người bạn có hoàn cảnh tương tự, nhưng cô ấy may mắn hơn khi có chồng luôn yêu thương và hỗ trợ. Chị nhận ra gia đình mình đang nguội lạnh vì thiếu sự chia sẻ, và chị cũng tự nhận một phần lỗi vì đã đồng ý để chồng ở nhà chăm con. Chị biết rằng nếu không khắc phục, tình hình sẽ tệ hơn. Ngày mai, chị sẽ làm hồ sơ xin việc.
Source: https://afamily.vn/suong-nhu-o-nha-cham-con-201391214135621.chn